THỎA HIỆP VỚI DỊU DÀNG – PHƯƠNG RONG – NỖI CÔ ĐƠN ĐẸP ĐẼ
Cuốn sách này là tập truyện ngắn đầu tiên mình đọc của chị Phương Rong. Trước đó, chị có truyện dài đạt giải khuyến khích cuộc thi Văn học tuổi 20 lần thứ V tên là “Nhiệt đới buồn”. Ban đầu đọc tác phẩm này (Thỏa hiệp với dịu dàng), mình thấy nó khá giống văn học Ling lei của Trung Quốc, nhất là kiểu của An Ni Bảo Bối. Đọc trong truyện thì tác giả có nhắc đến An Ni thật, cả Trương Duyệt Nhiên – cũng là nhà văn tiêu biểu trong dòng văn học Ling lei. Nói thế không có ý gì tiêu cực, nhất là khi ngôn từ và bối cảnh trong truyện vẫn là của Việt Nam nhiều hơn. Bị ảnh hưởng bởi tác giả yêu thích là chuyện bình thường thôi, và mình thấy hướng đi này của chị Phương Rong cũng chẳng có vấn đề gì cả. (Trước đó mình đã đọc được một số truyện người Việt viết theo phong cách này, nó tốt hơn nhiều so với những người viết bị ảnh hưởng bởi ngôn tình Trung Quốc).
Giới thiệu một chút về nội dung, tập truyện gồm bảy truyện ngắn với dung lượng khá dài (gần 400 trang), chủ yếu là câu chuyện của các cô gái, nói về sự cô đơn, tình yêu, tình bạn, những cuộc gặp gỡ… với giọng kể nhẹ nhàng, tả nhiều về cảnh và chuyển biến nội tâm.
Nỗi cô đơn
Trong những truyện thuộc dòng văn học Ling lei dường như không bao giờ thiếu vắng sự cô đơn, nhất là nỗi cô đơn của người trẻ. Nhân vật chính thường là những chàng trai, cô gái có tâm hồn mơ mộng, trầm tĩnh và ít nhiều nghệ sĩ, luôn nhạy cảm, trưởng thành hơn tuổi. Họ làm nhiều nghề khác nhau, thích đi du lịch đến những vùng đất lạ và gặp gỡ những người bạn mới, nhiều khi là nảy sinh những cuộc tình chóng vánh, yêu điên cuồng rồi ly biệt. Dù nhiều nước mắt và nỗi đau nhưng tình yêu trong truyện vẫn được khắc họa rất đẹp đẽ, bằng những hình ảnh chắt lọc, giọng văn nhẹ nhàng lãng mạn và lối miêu tả thơ mộng. Tựa như phim điện ảnh Thư Kỳ hay đóng vậy. Cá nhân mình thích nhất hai truyện, một là truyện được lấy tên đặt cho cả tập “Thỏa hiệp với dịu dàng”, hai là “Bình minh trên cư xá”. Nó rất đẹp và thơ nhưng cũng rất chân thực. Cô gái cô đơn trong tình yêu, khát khao có được những thứ cao sang mà đánh đổi cả tuổi xuân, hay cô gái vì tình yêu mà nguyện đến một đất nước xa lạ, sống những ngày tháng thoạt nhìn có vẻ buồn chán. Tình yêu không cần gì hoa mỹ cầu kỳ, chỉ là sự rung động của hai tâm hồn nhìn thấy gì đó đồng điệu, kết nối, trân trọng.
Đọc truyện, mình cảm thấy tác giả hẳn đã đi nhiều nơi và có cảm tình với đất nước Trung Quốc, nhờ đó xây dựng nên bầu không khí và bối cảnh truyện rất sống động và phù hợp. Phù hợp bởi vì tả cảnh và tâm lý là điểm mạnh nhất trong dòng văn học này. Nói chung chung khá khó hình dung, mình xin trích một vài đoạn miêu tả mà mình tâm đắc:
“You shi jimo.
Là tên của một bài hát tiếng Hoa. Khi người ta đọc nó lên, tôi nghe có cảm giác buồn. Giai điệu nghe cũng được, giọng ca sĩ cũng không có gì đặc sắc hay nổi trội. Chỉ là mấy âm tiếng Hoa lạ lùng này, khi đặt bên nhau làm tôi thấy buồn.
Muốn kiếm một ai đó hỏi xem nghĩa của nó thật ra là gì. Một ai đó tốt bụng, nghe xong câu hỏi sẽ chỉ trả lời mà không hỏi gì thêm. Một ai đó đủ thân thiết, để không phì cười vào mặt đứa mù tịt tiếng Hoa là tôi. Đủ nhạy cảm cũng cần thiết. Để không phải hỏi mà cũng biết vì sao tôi thấy buồn.
Thượng Hải mùa xuân có bài hát gây vương lòng du khách phương xa.
You shi jimo.
Tiểu Cát biết chuyện, bảo, Xuân, cô không nên nghe bài hát đó. Tựa của nó không tốt lành. Không người tử tế nào lại giới thiệu cho phụ nữ độc thân một bài hát như thế. Nếu cô thấy buồn, tôi sẽ cho cô mượn đĩa phim để xem. Còn bài hát đó, tốt nhất là hãy quên nó đi.”
“Hà Nội ban đêm có phần cô quạnh. Dù không ít gái trai đèo nhau đi trên đường. Những phận người không rõ ràng cũng hiện ra rõ hơn ở thời điểm này. Cô đi ngang một đám trẻ đánh giày túm tụm bên hàng ăn bình dân. Vài cửa hàng hoa ấp lỏng thứ hương thơm trải qua cả ngày dài ô nhiễm. Có lúc đứng lại ngắm hồi lâu dáng người thợ may đang khom lưng ráp những mảnh vải. Bên ngoài cửa kiếng một cửa hàng quà lưu niệm, một cô gái đang làm dáng cho bạn chụp hình. Vài ba chiếc xích lô chở người ngoại quốc du ngoạn thủ đô về đêm. Cô biết mình vô lý khi nhận xét đêm Hà Nội cô quạnh. Nhưng vẫn vừa đi vừa nhấm bắp nóng giữ hai hàm răng và hài lòng với trạng thái ấy.”
Nếu bạn hay đọc những tác phẩm Ling lei thì sẽ thấy cách kể của các tác giả khá lan man, mây trời gió biển, chim hót hoa nở đầy đủ cả, tâm trạng nhân vật cũng đa dạng, dễ rung động vì tâm hồn lãng mạn và mơ mộng. Nếu bạn thuộc tuýp người như vậy sẽ rất hợp, nhưng không hợp thì sẽ thấy khó hiểu và không biết tác giả đang dẫn mình đi đâu. Cá nhân mình là người khá thực tế nên không cảm được hết những gì tác giả truyền tải nhưng đọc một số truyện rất xúc động và đồng cảm. (Tiện thể, nếu nói về văn học ling lei của tác giả Trung Quốc thì mình thích nhất “Sắc trời nhuộm tối” của Liên Thành Tuyết, các bạn có thể tìm đọc để hiểu thêm.) Nhìn chung, đọc xong “Thỏa hiệp với dịu dàng” mình thấy tâm trạng khá là nhẹ nhàng và yêu đời hơn. Khuyến khích mang theo sách và “gặm nhấm” trong một chuyến du lịch nào đó.
Tác giả: Blue Cat
Bạn có thể tham khảo đặt mua tại đây:
