Người câm hay sự lặng câm

Hồi còn bé, tôi có cô bạn bẩm sinh không thể nghe nói, chúng tôi giao tiếp với nhau qua ngôn ngữ hình thể. Tôi cũng không biết chúng tôi hiểu nhau bắt đầu từ đâu. Có thể do khởi nguồn của sự im lặng. 

Tôi đã từng nghĩ, cuộc sống nếu như không thể lắng nghe tiếng bông lúa xô vào nhau, tiếng chim chích rả rích mỗi sáng, hay chỉ đơn giản một câu nói tôi yêu cuộc đời này, thì liệu có còn ý nghĩa.
Nhưng cứ nhìn về hướng tiêu cực đấy thì mãi chẳng hạnh phúc nổi. Cô bạn vẫn vui vẻ và sống như tôi vậy, đến trường đi học, thêu thùa khéo léo, nụ cười thường trực trên môi. Thế mới thấy, hoàn cảnh không thể là lí do ngăn cản bạn tiến lên phía trước.

Sau này, tôi mới biết, hoá ra nhiều người thích làm người câm, tôi cũng từng. Nhiều lúc, muốn trở thành người câm, bất biến giữa dòng đời, mặc kệ ai muốn nói gì thì nói. Nhiều lúc, muốn trở thành người điếc, chẳng còn nghe thấy những dối trá, những lọc lừa xung quanh. 
Cứ bảo chỉ có người câm mới không nói, mới không cất lời, mới chỉ lặng thinh. Nhưng mà trên đời này, người ta vẫn cố tình lặng câm với nhau đấy thôi. Người ta thương xót cho những kẻ không được cất tiếng nói, nhưng lại ỉm im trước những câu chuyện của nhau. Kể cũng ngược đời, người tha thiết muốn bày tỏ, người chỉ biết lặng im. 
Tôi vẫn còn nhớ chữ yêu chữ thương mà cô bạn dạy viết bằng tay, chẳng cần mở lời, hành động đã đủ diễn tả những điều từ đáy lòng. Có lúc, lời nói suông chẳng bằng một cái cúi đầu cảm ơn. 

Khi mặt trời lên, người câm sẽ dang tay ôm lấy ánh nắng ngọt dịu. Khi trời đổ mưa, người câm sẽ hoạ thanh âm của hơi đất cuộn mình trong cỏ cây. Người bình thường có khi giận nhau không nói, yêu nhau không chịu mở lời. Người câm ghét nhau viết chữ ghét, yêu nhau vẽ vào khung trời chữ yêu…

P/s: Chú mèo đen lại nghiêng đầu im lặng nhìn tôi phía bên kia cửa sổ. 

[ Photo by me]- Đồi táo gai

Tác giả: Đồi táo gai

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *