[Góc review] TIẾNG CHIM HÓT TRONG BỤI MẬN GAI – Colleen Mc Cullough-

“Có một truyền thuyết về con chim chỉ hót một lần trong đời, nhưng hót hay nhất thế gian. Có lần nó rời tổ bay đi tìm bụi mận gai và tìm cho bằng được mới thôi. Giữa đám cành gai góc, nó cất tiếng hát bài ca của mình và lao ngực vào chiếc gai dài nhất, nhọn nhất. Vượt lên trên nỗi đau khổ khôn tả, nó vừa hót vừa lịm dần đi, và tiếng ca hân hoan ấy đáng cho cả sơn ca và họa mi phải ghen tị.”

“ Tiếng chim hót trong bụi mận gai” được xuất bản năm 1977 bởi nữ văn hào Colleen Mc Cullough.  Lấy bối cảnh nước Úc và châu Âu từ năm 1915 đến 1969, tác phẩm khắc hoạ rõ nét thiên nhiên hoang dã của vùng miền Nam nước Úc cũng như sự khắc nghiệt của thế chiến thứ hai. Và nổi bật lên đấy là tình yêu giữa con người, tình người nỗi đau mất mát và sự hi sinh.

Cuốn sách là một câu chuyện tình yêu trái cấm giữa cha Ralph, một tổng giám mục và một Meggie xinh đẹp, kiêu kỳ như một đoá hoa hồng gai. Nàng sinh ra trong một gia đình nghèo khó, cô độc, thiếu thốn tình thương, đã gặp được cha, một người đàn ông mà cô hằng mong ước. Cha Ralph, một giám mục quá đỗi quyến rũ đã phải lòng sự ngây thơ và chân thật của cô gái bé nhỏ Meggie. 

Một tình yêu đích thực, mãnh liệt và đầy đam mê nhưng ngay từ phút trước khi bắt đầu, ai cũng hiểu điều đó là không thể.

Meggie là hiện thân cho loài chim ấy, dám cất lên tiếng hót một lần trong đời, dù rằng trái tim mình sẽ bị ngàn mũi gai đâm thấu. “ Bởi vì tất cả những gì tốt đẹp nhất chỉ có thể có được khi ta chịu trả giá bằng nỗi đau khổ vĩ đại nhất”.

Nữ học giả nổi tiếng Germaine Greer gọi đây là “cuốn sách xấu xa hay nhất mà tôi từng đọc”. Xấu xa đến thế, đau đớn đến thế, nhưng cái sự xấu xa đấy nó lại đẹp đến vậy. Đẹp một cách quyết liệt, một cách rạo rực, khiến người ta bị say theo tình yêu đấy mà tự giấu nhẹm đi cái gọi là đi ngược lại tín ngưỡng tôn giáo. Suốt bao nhiêu năm, vẫn những ý kiến trái chiều, những định kiến vẫn tồn tại nhưng không ai phủ nhận việc họ đã phải lòng câu chuyện tình yêu buồn mà không dứt ra được. 

Mình đã đọc cuốn sách này hai lần, và với hai cách cảm nhận khác nhau, và sẽ không ngần ngại cầm sách lên một lần nữa. Tôi đã mê say màu hoa hồng tro từ đấy. Một màu hoa đẹp nhưng nhuốm màu u buồn như một buổi chiều mùa đông.

Ảnh: Đồi táo gai

Hình ảnh Meggie xinh đẹp trong bộ váy màu hồng tro là khoảnh khắc mà tôi cho là đắt giá nhất. Màu hồng tro hay tro của hoa ? Một vẻ đẹp quyến rũ tươi mới như đóa hoa, nở bung như những khao khát tình yêu đang phải kìm nén và giằng xé. Và cho đến cùng, màu hoa kia chỉ còn là sự úa tàn, như kết thúc của câu chuyện tình đầy tổn thương.

Tác giả: Đồi táo gai

1 Bình luận

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *