[ Gác chuyện] LỜI HỒI ĐÁP – Miu-
Những cơn mưa hè
Sau trận nắng nóng khô hạn kéo dài, cả tháng nay chưa được một giọt mưa, quê tui như thể vựa rơm khô cóng quéo, mỗi lần xe công nông đi qua là vỡ giòn tan.
Mệ tui lo vườn rau sau nhà héo hon, bố tui lo mấy chậu cây đang khô cạn dần vì thiếu nước. Cứ chiều chiều, mệ tui bắt tui xách cái thùng lấy nước dưới hồ tưới rau. Lúc này mới thấy cần lắm những cơn mưa. Dù sao thì trời có giăng mây đen hay gió nổi thì cũng không có nổi hạt mưa. Vô tuyến đưa tin mưa to, bà Thắng đối diện nhà tui lúi húi nào chổi, nào cào, nào thúng đầy đủ sẵn sàng, thế là trời nó im bặt. Nắng càng dữ dội hơn, gió cũng ngưng. Từ bé tui đã chẳng tin mấy cái tin tức thời sự nhảm nhí, nhìn đám chuồn chuồn ngô cũng biết là nắng đổ lửa.
Thế rồi cũng chẳng mấy ai buồn trông mưa nữa. Mà bạn biết đấy, khi còn người ta mất hết hi vọng, mọi thứ lại chợt đến bất ngờ, như trêu ngươi vậy.
Đợi đến khi người ta không để ý, mưa đột ngột đổ như trút, tựa xe đạp đứt phanh. Từng hạt mưa nặng trĩu rụng đầy sân nhà, nhà nhà chân trước chân sau chạy lúa, phừng phừng má đỏ. Tui xách cái chổi quýnh quáng chạy sang, quét dùm bà Thắng đang cong mông ủn cái thúng to bự, nom thương. Những hạt thóc chưa kịp hốt chảy theo dòng vương vãi trên sân, bà Thắng tiếc ngẩn.
Mệ tui lật đật lôi hết chậu hết xô ra trước thềm nhà hứng. Bể nước cũng được mở ra để lưu trữ nước mưa sau những tháng ngày cạn khô. Thế là trời cũng mưa thật rồi, chưa bao giờ tui thấy yêu mùi hơi đất nồng ẩm đến thế. Cả vườn tược tắm táp thứ nước mưa dịu ngọt, ngai ngái. Nước rơi tới đâu, biến mất ngay đó, cảm giác như mảnh đất chỉ chực hút sạch nước mà đã lâu lắm rồi chưa được tận hưởng. Mệ tui vui một thì tui vui mười. Lũ con nít tụi tui chỉ yêu mưa đơn giản vì được thỏa sức tắm mưa. Tui chạy ào ra sân, tọt ngay xuống nhà cái Thủy gọi í ới. Nước mưa dính trên má từng giọt, rơi tõm trên sân, bắn tung toé trên vựa đất đỏ ngoài đường, nhớp nháp.
Tui đầu trần, chân đất, mặc bộ quần áo cộc tay ướt nhẹp đang đứng đợi nó ngoài cổng. Thấy nó sừng sững đi ra nào áo mưa kín cổ, dưới ủng cao, đầu mũ cối. Tui bụm miệng cười ha hả, nó ngại nhìn mệ lấm lét, khóc không ra hơi. Ôi thế thì còn gì là tắm mưa, con em tui xách cái chậu che đầu xuống theo, cũng cười ngất vì bộ dạng của cái Thủy. Lần nào nó cũng mặc áo mưa, nhưng lần nào cũng sụt sịt. Tui chạy đầu trần như ngựa, một cơn cảm lạnh cũng chưa hề bén mảng tới gần. Thế nên tui nghĩ cái Thủy không cao nổi vì thiếu những cơn mưa ngày hè.
Những cơn mưa làm rơi rụng những chuôi quả núc nác sau vườn. Chị em tui nhặt nhạnh rồi chơi trò gánh nước bằng cái chuôi như cái xô nước. Bắn nước tung tóe cả lên. Người ướt nhẹp những nước, chị em tui râm ran cả buổi trưa không ngủ. Chồng bát vẫn bỏ ngỏ trên sàn giếng, rửa bát ngót nghét cũng phải cỡ mấy tiếng đồng hồ. Mệ tui cũng chẳng thèm mắng nữa, nói thế nào nhỉ, chắc bây giờ người ta gọi đó là cạn ngôn.
Thằng thịnh cũng trèo bờ sang nghịch nước bên giếng nhà. Cái gàu nước suốt ngày bị bung dây rơi tõm xuống đáy, mấy đứa lấm lét sợ bố tui mắng. Thế mà bố tui mắng thật. Nước giếng đầy ắp, cả lũ thi nhau soi bóng dưới mặt nước, mệ tui mắng bao lần vẫn chứng nào tật đấy.

Mưa tạnh thì cái bụng cũng nôn nao vì đói. Ôi cái mùi vị của bát canh cà rau muống những đêm hè mát rượi thì chẳng có sơn hào hải vị nào đọ nổi. Mất điện, chị em tui trải chiếu ngoài bậc thềm, ánh nến leo lắt trước mâm cơm nóng hổi. Mệ tui làm nhút từ xơ mít xanh, cả những cọng rau muống khô giòn dai, thứ đồ ăn mà chị em tui mê như điếu đổ. Nhưng để mà nhớ hơn cả là món đu đủ xào tỏi, tui gọi đó là món ăn ngày mưa. Chỉ cần mưa tới, thứ mùi vị quen thuộc cứ tan chảy trong miệng không cưỡng nổi. Mỗi lần mệ tui xách nón hái đu đủ xanh trong những trận mưa, tui lại thấy âm ỉ vui sướng. Mà mưa tới đồng nghĩa với việc dàn đồng ca mùa hạ lại xướng lên những ca khúc không lời. Tiếng dế, tiếng ếch nhái kêu rì rầm, hòa tiếng đài ai bật dở, thấy có chút da diết. Tui quen với tiếng ếch giống như người thành thị quen tiếng ầm ĩ xe cộ. Có chút ồn ào nhưng đi xa thì nhớ.
Sáng mai, khi những giọt nước vẫn đọng trên những tán cây, sân mọc rêu xám xịt, mệ tui nhặt những quả táo chua bị gió thổi rơi vãi cả vườn. Thức quả ngấm nước mưa, nhạt bớt phần, nhưng chị em tui mê đắm. Chắc là vì táo sau cơn mưa nên cũng thấy ngọt hơn, chấm chút bột muối ớt thì còn chi bằng. Nhắc đến muối ớt chắc không thể quên thứ vị chua lay láy của đám me đất. Cả lũ rủ nhau đi hái nào me chua, nào sung nào khế, bày biện trong cái rổ nan gãy bủng đôi chỗ. Cứ thế mà xuýt xoa, miệng thằng Thịnh ăn trông ngon dễ sợ, mắt đứa nào đứa nấy nhắm chặt vào nhau. Cái Thủy cũng là địch thủ ăn chua, dành nhau từng cây me mà chí chóe, tui cũng không vì thế mà chịu thua. Cứ thế câu chuyện cứ dùng dằng, mưa cũng ráo hoảnh, nắng đã lên cao sau cơn mưa lớn.
Chiều nay, trời đọng những cồn mây xám xịt, mưa gion giã. Mưa vẫn gột sạch những bụi bặm trên phố xá, vẫn tắm mát cho cuộc đời. Nhưng còn đâu những cơn mưa một thời gắn bó, những cơn mưa nuôi lớn trái tim thơ ngây.
P/s: (Từ một nhóc chuyên cóp nhặt kí ức) gửi tặng anh chị một thời đã qua.
Tác giả – Đồi táo gai-
