Đó là những đêm hè nóng nực, ve kêu râm ran trên tán hoè, kéo cả mùa hè về ngõ nhỏ. Mắc cạn vào tâm hồn tui. Rạo rực.
Đêm hôm đấy Tui nghển cổ ngắm mấy chấm sáng xa tít trên bầu trời, nghĩ vẩn vơ, đầu óc ở tận đâu đâu. Tuyệt nhiên không lơ lửng được lâu. Mệ tui thì giỏi khoản kéo tui về thực tại lắm. : “ Hương, mai bắt đầu đi học nhóm ôn thi, chuẩn bị sách vở học đàng hoàng vào.”
Ôi thế là hết hè, còn đâu những cánh phượng đang ép dở, còn đâu những bộ phim chưa kịp xem. Cả tuổi thơ đi học, tui coi bộ chỉ thích giờ ra chơi. Những kì thi chưa bao giờ là mối quan tâm của tui, ngoại trừ việc cái Thuỷ hay thằng Quang sẽ là đứa cho tôi nhòm bài.
Nhóm học ngoài ba tụi tui còn có cái Hoài, thằng Quang Anh. Cái Hoài khác xóm tụi tui, nhưng tui quý nó lắm vì nhà nó lắm cây trái. Người ta nói tình bạn được nuôi dưỡng qua đường dạ dày quả đúng không trượt phát nào. Nó cao ngang tui, nhưng ít nói hơn. Tui cũng ít khi chiến nhau với nó, cơ bản nó cũng ít giáp mặt tui như cái thuỷ còi. Thằng Quang Anh đen ngòm, là đứa duy nhất ham bóng đá. Nói sao nhỉ, nó đam mê bóng như tui đam mê ẩm thực vậy. Mà với tui cái niềm yêu thích ăn uống nó hừng hực bỏng cháy biết bao.
Ngoại trừ việc được cà khịa cùng đám bạn thì tui chẳng có động lực gì để vác mông đi học cả. Tuy nhiên thì người lớn có trời mới biết được lũ trẻ chúng tôi nghĩ gì. Ngoài những câu nói cố gắng học tập chứa chan ánh lên trong đôi mắt thì đầu óc tụi tui đang giăng bẫy bởi hàng tá thứ linh tinh.
Căn cứ học tập là nhà trẻ sát cạnh nhà tui. Đêm hôm đấy, đứa nào đứa nấy sách vở dày cộp được dựng ngay ngắn thành hàng, bút chì bút bi thước kẻ đều được chuẩn bị gọn ghẽ….
Thằng Thịnh quăng lên bàn cái bọc, bên trong những bột là bột, đã được nhào kĩ. Cả lũ bí mật sang nhà cô bán chè, xin mướn vắt bột lọc lấy miễn phí một cốc. Mỗi lần chị tui sang ngó kiểm tra, đứa nào cũng lấm lét giật mình thon thót.
Dĩ nhiên đêm ấy, thay vì tính toán các con số, tụi tui tính nhẩm những lứa bột. Thay vì viết những câu văn hay ho, lũ chúng tôi thi nhau khắc những trò nghịch ngợm vào đầu. Ấy thế mà vui suốt cả tuổi trẻ.
Kế đến,con em út của tui là con mồi ngon nhất dụ nó đi mua chè mà không bị ai phát hiện. Nó ngu ngơ đi sang quán mua chè, về được mỗi thìa chè ngậm ngùi tức ấm ức. Mà cả lũ quên khuấy mất việc con em tui mỗi khi sưng mặt lên thì cả thế giới đừng hòng quay đúng hướng.
Những cốc chè cóp nhặt từng 100 đồng lẻ đáng giá hơn bất cứ thứ gì mà chúng tôi hôm ấy có được. Ăn xong thì mắt cũng tự động díp vào nhau, cả lũ lén mở nhạc nghe, hễ mệ cái Thuỷ sột soạt đi lên là lật đật nín thở tắt máy. Mặt đứa nào cũng đỏ rần nhưng lòng thì vui như pháo nổ. Mà cuộc vui thì không kéo dài được lâu….như tui đã nói, trái đất đã quay ngược hướng mất rồi.
Buổi tối vẫn rì rào tiếng ve, tiếng lá đưa nặc mùi gió lào, không ai quên được tiếng la om sòm của mệ tui hôm ấy. Ấy thế mà những lời răn đe của các mệ các chị thì bay ngủm từ lâu. Lũ chúng tôi chỉ nhớ những gì muốn nhớ, còn lại thì quên sạch. Tui gọi đấy là khả năng tinh lọc kí ức mà người lớn không có năng lực thừa kế.
Đêm đấy no say những cốc chè, no say niềm vui, và bí tỉ với những đòn roi.
Hồi ấy vì cốc chè 2000 đồng mà cười rạng rỡ, bây giờ liệu hạnh phúc đáng giá bao nhiêu?
P/s:( từ một nhóc chuyên cóp nhặt kí ức) gửi tặng anh chị một thời đã qua.
Tác giả: Đồi táo gai
