[Góc review] TIẾNG GỌI NƠI HOANG DÃ – Jack London-

“Đúng rồi, chính là tiếng gọi ấy, cái tiếng gọi có nhiều âm tiết đang vang lên một sức quyến rũ và bức bách mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Và cũng hơn bao giờ hết, Buck sẵn sàng tuân theo tiếng gọi. John đã chết rồi. Mối dây ràng buộc cuối cùng cũng đã đứt. Con người và những đòi hỏi của con người không còn giữ lại được nữa.”
Câu chuyện kể về Buck, chú chó được nuôi dưỡng trong trang trại rộng lớn của thẩm phán Miller. Mỗi ngày đối với nó thật yên bình, trôi qua nhẹ nhàng, xoay quanh việc dạo chơi và hộ tống các cô con gái của thẩm phán. Nhưng sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như hôm đấy, ngày mà Buck sẽ bước vào một cuộc hành trình đầy cam go, không muốn nói ra là đầy sự đổ máu. Buck bị bắt cóc.
Trong suốt hành trình, Buck sẽ khiến ta đau đớn ám ảnh khi nó bị đánh và đe doạ bằng chiếc dùi cui cứng. Có khi ta vui lúc Bấc được ngủ một giấc ngon bằng cách vùi mình dưới tuyết sau những chuyến kéo xe vất vả. Có khi ta uất ức lúc Buck bị hắt hủi và kiệt sức nhưng vẫn miệt mài kéo xe. Có khi ta hạnh phúc lúc Buck đã tìm được người chủ đáng trân trọng. Có khi ta rơi nước mắt lúc Buck xả thân cứu John dưới dòng nước xiết.
Cuộc phiêu lưu của Buck đầy những vất vả, những đe doạ của thiên nhiên ngoài kia, nhưng ám ảnh tôi nhất là những kẻ tự cho mình là con người đang đày đoạ những con vật bằng cách ghê rợn nhất.
Buck đã phải học cách sinh tồn trong thế giới bên ngoài, bằng những trận đấu dai dẳng, ác liệt chỉ để không bị đàn áp. Tất cả đều là lần đầu với Buck. Lần đầu tiên Buck nhận ra không chỉ có cái ấm áp ở phương Nam. Lần đầu tiên Buck phải chịu rét dưới âm độ nơi phương Bắc. Lần đầu tiên Buck nhận ra giới hạn của bản thân. Lần đầu tiên Buck tìm được cội nguồn của mình sau tiếng gọi mơ hồ ấy.
Và trong khoảnh khắc ấy, Buck nhận ra bản năng và nguồn cội của nó tự xa xưa trỗi dậy. Bằng sự trỗi dậy đó, Buck đã thực sự trở thành kẻ thống trị.
“ Khi những đêm đông dài kéo về và lũ sói bám theo mồi thịt xuống những thung lũng thấp, người ta có thể nhìn thấy gã chạy dẫn đầu bầy dưới ánh trăng nhợt nhạt hoặc trong ánh bắc cực quang mờ ảo, nhảy những bước dài phi thường vượt hẳn bạn cùng bầy, từ cổ họng to lớn của gã phát ra âm thanh vang dội khi gã hát lên bài ca của thế giới hoang sơ, bài ca của bầy sói.”

Ảnh: Đồi táo gai

Mình không muốn nói quá nhiều về cuốn sách này, vì những dòng cảm xúc theo dấu chân Buck cần được tự trải nghiệm. Mình đã đọc lần đầu tiên với trái tim non nớt của đứa trẻ thương yêu động vật, mình đã khóc theo những chuyến hành trình của Buck. Lần thứ hai mình có cơ hội đọc lại ở môn “Văn học Anh mĩ “ nhưng chỉ là đoạn trích, mình đã mong muốn “Tiếng gọi nơi hoang dã” được ra trong bài thi nhưng đáng tiếc là không. Lần thứ ba, cảm xúc vẫn như lần đầu, nhưng thấy xót xa hơn và hạnh phúc hơn về tình yêu của Buck dành cho người chủ yêu thương nó. Và thấy sự kì diệu của sức mạnh của nguồn cội, sức mạnh đánh bật những bản năng đang bị giấu đi trong tiềm thức. Nó thực sự đã trỗi dậy, mạnh mẽ và tự hào.
Mình đã nghĩ rằng tác giả hẳn phải đã đi qua những mảnh đất kia rồi mới miêu tả sống động đến như thế. Phong cảnh hùng vĩ và nội tâm nhân vật được hoà vào nhau như một bức tranh hoang dã, đẹp nhưng dữ dội.

Có khi nào bạn đang chơi vơi lạc lõng giữa những sự lựa chọn trong cuộc sống, có khi nào bạn đang không biết mình là ai, rồi sẽ đi tới đâu, rằng mình tồn tại có ý nghĩa gì, “Tiếng gọi nơi hoang dã” sẽ có thể giúp bạn phần nào gỡ rối những thắc mắc. Hành trình đi tìm bản ngã của chính mình luôn song hành cùng những thử thách. Nhưng ai trong chúng ta cũng đều giữ trong mình cái gọi là nguồn cội đấy, cái mà ta không biết rằng mình mạnh mẽ đến chừng nào.

Tác giả: Đồi táo gai

Bạn có thể tham khảo đặt mua tại đây:

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *